Mấy ngày tiếp theo, Ôn Văn không đi săn quái vật nhưng cuộc sống của anh vẫn trải qua rất phong phú.

Ban ngày anh tới phòng tập thể thao rèn luyện, trong đó có rất nhiều thiết bị làm Ôn Văn hứng thú, có thể làm Ôn Văn tiến hành rèn luyện bản thân.

Vốn cho dù Ôn Văn không dùng bất cứ thể chất nào thì anh cũng rất mạnh, phương pháp rèn luyện bình thường cần phải tốn rất nhiều thời gian mới có hiệu quả.

Nhưng trong phòng tập thể thao này, anh có thể dễ dàng làm mình tiến vào trạng thái mệt lả.

Cục tạ tay biến thái có trọng lượng không tính là lớn nhưng anh chỉ cần nhấc vài lần đã cảm thấy cảnh tay bủn rủn, còn máy chạy bộ ở chế độ nhanh nhất có thể đạt tới tốc độ siêu thanh, Ôn Văn thậm chí chỉ có thể chơi ở chế độ thấp mà thôi...

Ngoại trừ những thứ này, nơi này còn có rất nhiều thứ tốt, có không ít người siêu năng cảnh giới đồng hóa ở nơi này tiến hành rèn luyện.

Hơn nữa trong phòng tập thể thao còn có phòng chuyên dành để luyện tập kiếm pháp, chỉ luyện tập vài ngày mà kiếm pháp của Ôn Văn đã trở nên thuần thục hơn.

Điều này làm Ôn Văn rất hài lòng, vì thế lại càng rèn luyện nhiệt tình hơn, năng lực của trạm thu nhận rất mạnh mẽ, cho dù anh không rèn luyện thì thực lực cũng sẽ vững vàng tăng trưởng, nhưng loại tăng trưởng này không phải hoàn toàn là chính bản thân Ôn Văn.

Anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng trạm thu nhận, vì thế anh muốn thường xuyên rèn luyện bản thân.

Hơn nữa, sau khi bản thân mạnh mẽ rồi, khi sử dụng thể chất quái vật cũng có thể tiến hành khống chế tốt hơn.

Bởi vì cường độ rèn luyện khá lớn, hiện giờ Ôn Văn không thể tiến hành luyện tập cả ngày được, vì thế buổi tối sẽ cùng Sở Vĩ tới thành phố Thịnh Kinh tìm vài nơi vui chơi vui vẻ và mấy thứ ăn ngon.

Tam Tể Nhi tuy cũng đi theo, Ôn Văn có tiền cũng không keo kiệt chút thức ăn của nó, nhưng bởi vì trước đó ăn cay vẫn chưa kịp hồi phục nên nó ăn gì cũng không cảm nhận được vị...

Vui chơi xong, Ôn Văn bắt đầu vận não ghi nhớ các loại quy định của Hiệp Hội Thợ Săn.

Căn cứ theo nguồn tin bí mật của Sở Vĩ thì những quy định này cũng là một phần của kỳ thi, bởi vì phần lớn thời gian siêu thợ săn đều hành động đơn độc, không có ai quản lý, cho nên phải hiểu rõ về những thứ này.

Mà trước kia Ôn Văn chỉ nhớ những điều khá quan trọng mà thôi, đối với mấy điều khuôn khổ căn bản thì không chú ý, vì thế vẫn cần phải tiến hành học tập.

Có thẻ bài nhân viên quản lý kho hàng giúp đỡ, hơn nữa trước kia Ôn Văn từng làm thám tử, đối với chuyện ghi nhớ cũng khá quen thuộc, vì thế quá trình học tập cũng rất nhẹ nhàng.

Đương nhiên, Ôn Văn thì mọi người cũng biết rồi đấy, cho dù học thì anh cũng không nhất định sẽ tuân thủ...

Ôn Văn thì khá phong phú, mà Sở Vĩ thì rất mãn nguyện, cả ngày chìm đắm trong âm thanh tuyệt vời của 'Bích Loa Xuân Quyển', không thể nào thoát ra.

Xuất phát từ sự tốt bụng, Ôn Văn không vạch trần sự thật đáng sợ kia với Sở Vĩ.

Một khi biết chân tướng, người này có lẽ sẽ tự sát mất, tuy là hắn có tự sát thì cũng không thể chết được.

Trong mấy ngày này, Trường Tôn Cảnh và con hổ kia phân biệt trước sau tiến vào trạm thu nhận tiến hành giao tiếp.

Nhưng lần này Ôn Văn không can thiệp quá nhiều, mọi thứ đều giao cho người đàn ông kim loại mặc vest kia xử lý, thậm chí còn không tới phòng bọn họ thó đồ.

Hiện giờ Ôn Văn đã có tiền rồi, cũng có thực lực, không cần thương nhớ chút tài sản kia của nhân viên thu nhận.

Mấy thứ đó có thể trở thành kỳ ngộ cho nhóm nhân viên thu nhận trưởng thành hơn, Ôn Văn thó hết như vậy thì cũng có chút không ổn....

Tiếp đó, Ôn Văn gửi tin cho tất cả nhân viên thu nhận.

'Ba giờ chiều mỗi thứ tư, trạm thu nhận tiến hành hội nghị, hỗ trợ lẫn nhau, giao lưu tin tức, không bắt buộc tham gia, mặt khác, mỗi kỳ hội nghị đầu tiên của tháng sẽ tiến hành phát tiền lương.'

Hiện giờ Ôn Văn đã có năm nhân viên thu nhận, Ôn Văn không thể cứ để bọn họ chia rẽ năm bè bảy mảng như thế, nên tiến hành quản lý nhất định, đồng thời cũng tổ chức hội nghị trao đổi cho mọi người.

Hội trường thì Ôn Văn dự định chọn một đại sảnh ở khu trung tâm Tai Họa, bên trong đại sảnh không có bày biện dư thừa, chỉ đặt một cái bài dài và mười hai chiếc ghế ngồi mà thôi.

Đại sảnh này rất lớn, trước khi nhân viên thu nhận vượt hơn mười hai người thì còn có thể thêm vào rất nhiều thứ.

Đồng thời, Ôn Văn dùng quyền lực và sức mạnh ngục đốc Tai Nạn tiến hành gia cố căn phòng này, nhiễu loạn hơi thở, ở nơi này nếu muốn thông qua hơi thở để nhận diện người khác là chuyện rất khó khăn.

Có một phần nhỏ nhân viên thu nhận có quan hệ thân thiết là chuyện tốt, nhưng Ôn Văn không hi vọng tất cả nhân viên thu nhận đều quen biết nhau.

Sau khi bố trí xong toàn bộ, Ôn Văn lại đưa cho người đàn ông kim loại mặc vest kia một chút đồ, chuẩn bị làm tiền lương để phát cho nhân viên.

Chỉ bắt nhân viên làm việc mà không phát lương cho nhân viên chính là mộng tưởng của tất cả ông chủ.

Tuy Ôn Văn có thể làm như vậy, nhưng anh cũng coi như có lương tâm.

Được rồi, chủ yếu là trước đó Phùng Duệ Tinh đã cấp năm trăm ngàn tiền hoa hồng cho trạm thu nhận, theo như lời anh ta thì sau này hàng tháng sẽ có ít nhất là con số này, thậm chí còn nhiều hơn.

Vì thế hiện giờ Ôn Văn không ngại phát chút tiền cho nhóm nhân viên thu nhận, dù sao hiện giờ tiền của trạm thu nhận cũng đủ dùng.

Chiều thứ tư, Ôn Văn do dự một chút rồi biến thành hình thái triết học, sau đó tìm một miếng vải đen, cắt thành hình dáng thích hợp, coi như áo choàng trùm lên người.

Như vậy mặc dù cũng khá quái lạ nhưng ít ra cũng không không quá biến thái nữa, cũng có thể che giấu thân phận ở một mức độ nào đó.

Ôn Văn chuẩn bị tham gia hội nghị nhưng không dùng hình thái ngục đốc Tai Nạn.

Một là vì duy trì thiết lập lạnh lùng cao ngạo, hai là vì có ngục đốc Tai Nạn ở đó, chỉ sợ mọi người không thể thả lỏng.

Mà hình thái triết học đã từng xuất hiện trước mặt Phùng Duệ Tinh và Hoành Ảm, vừa vặn xuất hiện trong trường hợp này, anh khá là tò mò không biết hội nghị của nhóm nhân viên thu nhận sẽ là dạng gì.

Vì thế đêm đó, Ôn Văn khoác áo choàng đi tới bên cạnh chiếc bàn dài ở trung tâm khu Tai Họa, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Ngoại trừ Ôn Văn thì còn hai nhân viên thu nhận đến nơi, theo thứ tự là Hoành Ảm vốn đã ở đây và Trường Tôn Cảnh vừa mới gia nhập.

Hoành Ảm giống như một đứa bé hiếu kỳ nhìn chằm chằm Trường Tôn Cảnh, cậu ta muốn xem thử xem mình và Trường Tôn Cảnh rốt cuộc là ai lợi hại hơn.

Mà Trường Tôn Cảnh hiện giờ đã khôi phục được thực lực nhất định, vì thế hắn tò mò với mọi thứ về trạm thu nhận, khoảng thời gian mấy ngày nay đều chạy vào trạm, vì thế sớm đã quen với Hoành Ảm, nhưng vẫn chưa đồng ý so chiêu với Hoành Ảm.

Trên người Trường Tôn Cảnh khoác một chiếc áo khoác da sói màu trắng, giấu đi diện mạo của mình một chút.

Tấm da sói trắng này là hắn tìm thấy ở trong phòng của mình, so với đồng phục nhân viên thu nhận còn bền hơn, hơn nữa đông ấm hè mát, có thể xem là một thứ tốt.

Chờ thêm một chốc, Cung Bảo Đinh trên mặt đeo mặt nạ đen cùng tới, ngồi ở đối diện Trường Tôn Cảnh, tò mò nhìn ba người ở đây.

Anh vừa trở thành tiểu đội trưởng đội thở săn ở một thành phố, nhiệm vụ chủ yếu là giữ gìn an toàn cho thành phố, có rất nhiều chuyện cần phải làm, vì thế đã khá lâu rồi không vào trạm thu nhận.

Nơi này tựa hồ không thể điều tra được hơi thở, vì thế Cung Bảo Đinh chỉ có thể thông qua diện mạo bề ngoài để quan sát nhóm ba người Ôn Văn.

Hoành Ảm trông như một học sinh cấp ba bình thường, tinh thần phấn chấn ánh mắt sáng ngời, nhưng không có điểm nào xuất sắc.

Mà Trường Tôn Cảnh tuy đã che đi gương mặt nhưng Hoành Ảm nhận ra thanh trường đao của hắn.

Đối với chuyện Trường Tôn Cảnh trở thành nhân viên thu nhận, Cung Bảo Đinh không hề bất ngờ, nếu trạm thu nhận có thể làm kẻ phải chết như anh khôi phục sinh mệnh, như vậy chuyện giúp Trường Tôn Cảnh đã mất đi năng lực khôi phục năng lực cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Trường Tôn Cảnh đã từng tới thành phố Phù Dung Hà, hơn nữa tính cả Cung Bảo Đinh anh và Ôn Văn mà anh từng nghi ngờ là nhân viên thu nhận thì thành phố Phù Dung Hà đã có tới ba người liên quan tới trạm thu nhận.

Cung Bảo Đinh không cho rằng đây là trùng hợp, nhưng nghĩ tới vị đại nhân kia lúc ban đầu cũng xuất hiện ở thành phố Phù Dung Hà thì anh liền bình thường trở lại.

Cuối cùng, Cung Bảo Đinh kiêng kỵ liếc nhìn hình thái triết học của Ôn Văn, mặc dù không thể cảm nhận được hơi thở nhưng người này mang tới cho anh áp lực rất lớn, thoạt nhìn ít nhất cũng phải là người siêu năng đồng cấp với anh!

0.09804 sec| 2420.953 kb